Lời ngỏ báo tường hay còn gọi là lời dẫn để mở đầu cho trang báo tường sẽ giúp người đọc có ấn tượng hơn với những nội dung tiếp theo. Những lời ngỏ báo tường 20/11 cũng không phải là ngoại lệ, nó sẽ đặt ở trang đầu tiên của trang báo, là cái nhìn đầu tiên, ấn tượng đầu tiên với người xem. Để có những lời ngỏ báo tường 20-11 bạn có thể tham khảo một số mẫu sau đây.
"Người thầy, vẫn lặng lẽ đi về sớm trưa, từng ngày giọt mồ hôi rơi nhòe trang giấy, để em đến bên bờ ước mơ, dù năm tháng rộng dài gió mưa...". Giai điệu ngọt ngào của bài hát "Người thầy" ngân vang gợi nhắc mỗi học trò cứ mỗi khi ngày 20 - 11, Ngày nhà giáo VN đến.
Từ ngàn đời nay, nghề dạy học luôn được xem là "nghề cao quí nhất trong các nghề cao quí, nghề sáng tạo nhất trong các nghề sáng tạo" ( Cố Thủ tướng Phạm Văn Đồng đã nói). "Dưới ánh hào quang của ảnh sáng mặt trời, không có nghề nào cao quý bằng nghề dạy học" (Đôn - ki - xtôi) . Người thầy được ví như những người lái đò ngày đêm cần mẫn chở con thuyền tri thức đưa mỗi lứa học trò đến bến bờ thành công. Có không ít những người thầy đã trở thành hình mẫu để học sinh cố gắng phấn đấu vươn tới. Ngày 20 - 11 hằng năm là ngày mỗi học sinh nói riêng và toàn dân nói chung thể hiện sự tri ân với công ơn của các thầy cô. Thầy cô không chỉ là người dạy chữ, mà còn dạy mỗi chúng ta cách làm người. Thầy cô còn là người vun trồng, chắp cánh những ước mơ trong mỗi học trò. Hằng ngày, trên bục giảng, hằng đêm bên trang giáo án, mái tóc thầy ngày càng nhiều sợi bạc, thì những lứa học trò với tri thức, hoài bão, khát vọng được chắp cánh cũng ngày một nhiều thêm, thế hệ này nối tiếp những thế hệ kia bước đến tương lai bằng con đò mà thầy là người cầm lái. Bước qua chuyến đò, có người thành công, cũng có người thất bại nhưng chắc chắn một điều, sâu thẳm trong mỗi người đều ghi nhớ công ơn người lái đò ấy - người thầy.
Đối với những đứa trẻ đang thời cắp sách tới trường, thầy cô là những người đã dẫn dắt và chắp cánh ước mơ cho chúng em bước đi trên con đường đời của riêng mình. Thầy cô đã không ngại khó khăn, gian khổ để làm người lái đò đưa chiếc thuyền cập bến tri thức. Với sự tận tụy và nhiệt tình, thầy cô đã đưa con thuyền ấy đến tương lai trong niềm vui và niềm tự hào khôn xiết.
Mỗi lời thầy cô nói, mỗi hành động cử chỉ của thầy cô đều chất chứa sự dịu dàng, ân cần, sự quan tâm vô bờ dành cho những đứa học trò nhỏ. Niềm vui, niềm hạnh phúc của thầy cô đơn giản là thấy học trò của mình ngày càng tiến bộ, ngày càng thành công. Còn với mỗi học sinh, sự báo đáp lớn lao nhất không phải là những món quà vật chất, mà là lòng biết ơn, sự cố gắng phấn đấu trong học tập, sự thành công trên mỗi bước đường đời dành tặng thầy cô.
Để thể hiện tình cảm và bày tỏ sự biết ơn sâu sắc đó Chi đội XX xin trân trọng gửi đến quý thầy cô số báo đặc biệt có tựa đề "Chắp cánh ước mơ".
Ăn quả nhớ kẻ trồng cây, uống nước nhớ người đào giếng...Từ thuở ấu thơ cắp sách đến trường, mỗi chúng ta ai cũng đã được thầy cô dạy dỗ những điều đó, những bài học đạo đức đầu tiên đã giúp ta nên người như ngày hôm nay.
Là một người Việt Nam chúng ta không thể nào quên truyền thống tôn sư trọng đạo mà ông cha ta đã truyền dạy từ bao đời nay. Người sinh ra chúng ta và có công ơn sinh thành nhưng những người luôn tận tụy cho ta tri thức bổ ích lại có ơn giáo dục vô cùng sâu nặng.
Thời gian cứ trôi đi và mọi thứ rồi cũng sẽ qua, thế nhưng nghĩa tình sâu nặng của thầy cô thì vẫn còn mãi theo thời gian. Mỗi một nét chữ, mỗi một lời khuyên răng cứ mãi in sâu trong lòng mỗi đứa học trò khi xa trường. Những đêm dài thức trắng bên bàn giáo án, những sớm hôm miệt mài trên bụt giảng, rồi mai kia chứng kiến từng lớp học trò trưởng thành, đó chính là niềm hạnh phúc mà thầy cô mong muốn. Và lúc đó, theo bước của nhịp sống bất chợt chúng em rời xa mái trường này nhưng những gì mà thầy cô đem lại, chúng em sẽ ghi nhớ mãi không bao giờ phai. Công ơn ấy to lớn biết bao, cao cả biết nhường nào...
Không thầy đố mày làm nên... Chính thầy cô là người đã chắp cánh cho những ước mơ của chúng ta bay cao, bay xa, mang lại hành trang kiến thức cho chúng ta bước vào đời và giúp chúng ta thành công trên con đường học vấn. Thế nhưng sau khi ra đời có mấy ai còn nhớ về thầy cô giáo cũ của mình? Có ai lần tìm về lớp cũ trường xưa để thăm lại những người đã hy sinh tâm huyết giúp chúng ta thành người hữu ích?
Để thể hiện tình cảm và bày tỏ sự biết ơn sâu sắc đến các thầy cô - những người lái đò thầm lặng, Chi đội XX xin trân trọng gửi đến quý thầy cô số báo đặc biệt có tựa đề ''Nhớ về cội nguồn''.
Con thuyền ra khơi khi cánh buồm căng gió, thuyền lướt sóng vượt mọi trùng khơi đưa các thủy thủ đến bến bờ mong muốn. Và trên con thuyền ấy, thầy cô chính là thuyền trưởng, chúng em chính là thủy thủ và hành trang kiến thức chính là cánh buồm. Buồm càng căng gió thì thuyền chạy càng nhanh....
Ngoài khơi xa bao la từng đợt sóng
Con thuyền nhỏ vẫn hướng đích tiến lên
Bởi bên em có thuyền trưởng ngày đêm
Cùng thủy thủ vững tay chèo lái.
Trên đại dương mênh mông tri thức ấy, biết bao con tàu cùng đoàn thủy thủ đã ra khơi chinh phục những chân trời mới. Thầy cô - những người thuyền trưởng tài ba luôn sát cánh bên thủy thủ chúng em vượt qua ngàn trùng dương xa xôi, mở ra cho chúng em những ánh sáng mới.
Thầy cô ơi! Những người thiêng liêng cao quý, những người thuyền trường tận tụy ngày đêm, đưa đoàn thủy thủ cập bến an toàn, những người mở ra con đường mới cho đàn em thơ dại, công ơn của thầy cô, ôi làm sao có thể kể hết được. Dẫu sóng gió, phong ba, những cánh buồm vẫn căng gió, con thuyền vẫn lướt sóng mạnh mẽ vượt mọi trùng khơi. Với chúng em, những người thủy thủ, tình cảm của thầy cô như ngọn hải đăng soi sáng cho những con tàu trên biển cả mênh mông bị lạc trên đường về. Những luồng sóng phát lên ánh sáng đem đến những niềm tràn dâng cho biết bao người đi biển khi đói mặt với những cơn giông bão dữ dội.
Hôm nay đây chúng em đang từng bước trưởng thành dưới mái trường.... được thầy cô truyền đạt kiến thức và những kinh nghiệm quý báu để chúng em có thể trở thành những thuyền trưởng tương lai, tiếp nối con đường thiêng liêng cao cả là tiếp tục dẫn dắt những mầm non tương lai chinh phuc hải trình tri thức.
Nhân ngày lễ nhà giáo Việt Nam 20/11, chúng em xin được gửi tặng đến thầy cô ngàn lời yêu thương, ngàn trái tim kính phục. Bằng tấm lòng thành kính, xin dành tặng đến người thuyền trưởng những lời tri ân sâu sắc ấy.
Muốn qua sông phải lụy đò
Đường đời muôn bước cậy nhờ người đưa
Thầy cô! Hai tiếng thiêng liêng ấy vang lên tự trong sâu thẳm tâm hồn ta một cách tha thiết không nguôi! Làm sao có thể kể xiết những công ơn cùng những nỗi vất vả của thầy cô. Từ khi còn là những cô bé cậu bé bỡ ngỡ đến trường tới khi trưởng thành, đâu đâu ta cũng thấy có bóng dáng của thầy cô. Thầy cô đứng bục giảng với giọng nói ấm áp, trầm bổng, thầy cô mang đến cho chúng em những điều lý thú của cuộc sống, thầy cô đã dạy cho chúng em về đạo lý làm người, về lòng yêu thương, lòng bao dung, thầy cô đã uốn nắn ta từng bước đi, từng nét chữ đầu đời, đến những trang văn, những dòng thơ đầy xúc cảm.
Thời gian vẫn cứ trôi đi như những cỗ xe vô hình lăn bánh, thầy cô vẫn lặng lẽ là người lái đò, chở hết lớp học sinh này tới lớp học sinh khác đến bến bờ tương lai, đến bên kia của dòng sông tri thức. Và rồi sau nay bước theo nhịp sống tấp nập ồn ào của cuôc sống liệu có mấy ai nhớ đến, có mấy ai về thăm lại những con thuyền xưa?
Ôi! Cao quý thay người thầy, người cô! Công ơn của thầy cô khó có thể đong đo cân đếm được. Rồi mai đây những đàn chim bé nhỏ ngày nào sẽ tung đôi cánh trên bầu trời tri thức với hành trang trên vai là những kiến thức quý báu và những lời dạy bảo của thầy cô. Những lời dạy bảo ấy mãi theo ta cùng năm tháng, khi khó khăn nó mãi là điểm tựa để ta dựa vào và cố gắng trở thành những người công dân tốt.
Xin vạn lần gửi những lời tri ân chân thành đến thầy cô - Những người đã thắp sáng bao ước, hoài bão của lũ học trò.
"Khi thầy viết bảng, bụi phấn rơi rơi, có hạt bụi nào rơi trên bục giảng, có hạt bụi nào rơi trên tóc thầy..."
Suốt bao năm tháng, thầy cô đã không ngại khó khăn, thì giờ và sức khỏe để nuôi nấng, dạy dỗ từng thế hệ học sinh nên người. Tóc của thầy cô cũng hòa theo năm tháng, để đến một ngày chợt giật mình cứ ngỡ những bụi phấn đã vô tình phủ trên mái tóc ấy, hay thời gian đã vô tình thế? Và cũng chính những hạt bụi phấn ấy đã chắp cánh đưa người học trò bước tới tương lai, tới những bài học tri thức lẫn bài học cuộc sống vô cùng quý giá.
Người thầy chẳng quan tâm tới mái tóc mình đang ngày một bạc thêm, còn những người học trò cũng chẳng ai có thể đếm được có bao nhiêu hạt bụi đậu vào mái tóc thầy trong mỗi tiết học. Đọng lại trong đó là một nỗi niềm ưu tư về cuộc sống, về tương lai của những thế hệ học trò. Chẳng ai có thể nhận ra được sự thay đổi cho tới lúc trưởng thành. Đến một ngày nào đó nhìn lại mới chợt thấy mọi thứ đã khác biệt theo thời gian.
Màu trắng của những hạt bụi phấn năm xưa giờ đã trở thành màu tóc của người thầy. Tâm hồn của cô cậu học trò ngày ấy đã lớn lên từ những hạt bụi phấn, chất chứa biết bao sự ân cần, trìu mến với những bài học tuôn chảy theo thời gian.
Nhân ngày 20/11, bích báo với chủ đề ''Bụi Phấn" xin gửi đến các bạn những bài thơ văn về thầy cô giáo để chúng ta cùng chia sẻ niềm vui và bày tỏ lòng biết ơn với các thầy cô của mình trong ngày vui này.
Làm báo tượng là một trong những hoạt động truyền thống lâu đời trong các trường học ở Việt Nam, thể hiện đạo lý tôn sư trọng đạo của người Việt Nam nói chung. Qua đó các em học sinh còn học hỏi được rất nhiều kiến thức kỹ năng cho mình, chẳng hạn như tinh thần đoàn kết, tìm tòi nội dung, sáng tạo... các bạn hãy tham khảo thêm những mẫu báo tường đẹp sau.
Để có một mẫu báo tường đẹp, ấn tượng với người xem, trước hết cần có ý tưởng, phác họa nó ra giấy, sau đó thêm những nội dung mà bạn chuẩn bị và kết hợp nó theo một cách độc đáo. Bạn hãy tham khảo hướng dẫn cách tạo nội dung và thiết kế hình ảnh báo tường qua bài viết sau.
APPS LIÊN QUAN